Thứ Hai, 3 tháng 6, 2013

ÁC MỘNG BÁ CHỦ THẾ GIỚI CỦA TRUNG QUỐC !

SỬ DỤNG VŨ KHÍ SINH HỌC, QUYÉT SẠCH NƯỚC MỸ, BÁ CHỦ THẾ GIỚI Các nhà lãnh đạo Trung Quốc thường tuyên bố sự trỗi dậy của Trung Quốc hoàn toàn mang tính chất hoà bình và rằng Trung Quốc không có tham vọng bành trướng. Tuy nhiên, bài phát biểu của Bộ trưởng quốc phòng tại hội nghị các tướng lĩnh Trung Quốc về Chiến lược chiến tranh tương lai cách đây 4 năm lại cho thấy viên tướng này coi người Trung Quốc là chủng tộc siêu đẳng nhất thếgiới và họ có sứ mệnh phải quét sạch nước Mỹ để làm bá chủ thế giới. Sự thayđổi của Trung Quốc đang làm thay đổi cán cân chiến lược, ít nhất là ở khu vực châu Á. Nhưng không ai có thể biết được khuôn hình và kết quả tương lai của sựthay đổi đó. Dư luận rộng rãi trên thế giới nghi ngờ về tham vọng bá quyền của Trung Quốc. Đây là một quá trình không thể dừng lại được. Dưới đây là toàn văn bài phát biểu của Tướng Trì Hạo Điền phản ánh một số khía cạnh của tư duy chiến lược của Trung Quốc hiện nay. Bài phát biểu của tướng Trì HạoĐiền-Nguyên Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Trung Quốc tại Hội nghị các tướng lĩnh bàn về chiến lược chiến tranh tương lai tổ chức năm 2005 ... ( Tài liệu được công bố trên Tạp chí Các vấn đề chiến lược, Ấn Độ, 15/4/2009) Như mọi người đều biết, theo quan điểm truyền bá của các học giả phương Tây, toàn thể loài người trên Trái Đất có nguồn gốc chung từ một người mẹ duy nhất ởChâu Phi. Như vậy, không một chủng tộc nào có thể tự nhận mình là chủng tộc siêu đẳng nhất. Tuy nhiên, theo các nghiên cứu của đại đa số các học giả Trung Quốc, người Trung Quốc khác với các chủng tộc khác trên thế giới. Chúng ta không có nguồn gốc từ Châu Phi. Trái lại, chúng ta có nguồn gốc độc lập trên đất Trung Quốc. Nguời Bắc Kinh ở Chu Khẩu Điếm mà tất cả chúng ta đều bắt nguồn từ đó đại diện cho một giai đoạn tiến hoá của tổ tiên chúng ta. Nguồn gốc nền văn minh Trung Hoa Trước đây, chúng ta thường nói rằng nền văn minh Trung Quốc có lịch sử 5.000 năm. Nhưng hiện nay, rất nhiều chuyên gia nghiên cứu trong nhiều lĩnh vực khác nhau, trong đó có khảo cổ học, văn hóa sắc tộc, và văn hoá khu vực đã đi tới một sự thống nhất rằng các phát hiện mới nhưnền văn hoá Hongshan ở vùng Đông Bắc, nền văn hoá Liangzu ở tỉnh Chiết Giang, các phế tích Jinsha ở tỉnh Tứ Xuyên, và khu di tích văn hoá đế chế Yongzhou ở tỉnh Hồ Nam tất cả đều cho thấy bằng chứng về sự tồn tại của nền văn minh tiền Trung Quốc, và chúng khẳng định rằng riêng lịch sử canh tác lúa đã có từ 8.000-10.000 năm truớc đây. Điều này bác bỏ quan niệm về lịch sử 5.000 năm của Trung Quốc... Bởi vậy, chúng ta có thể xác định rằng chúng ta là sản phẩm của nền văn hoá có nguồn gốc từ cách đây hơn 1 triệu năm, nền văn minh và tiến bộ với lịch sử hơn 10.000 năm, một dân tộc có 5.000 năm lịch sử, và một thực tế Trung Quốc với lịch sử hơn 2.000 năm. Đó là dân tộc Trung Quốc tự gọi mình như vậy.Là dòng dõi của Viêm và Hoàng, dân tộc Trung Quốc mà chúng ta tự hào thuộc về dân tộc đó. NướcĐức Hitle đã từng kiêu hãnh tự coi mình là chủng tộc siêu đẳng nhất trên Trái đất, nhưng thực tế là dân tộc chúng ta còn siêu việt hơn người Đức rất nhiều. Đã có nhiều bài học, trong đó có bài học về sự sụp đổ của Liên Xô và Đông Âu, cũng như bài học về tại sao Đức và Nhật Bản lại thất bại trong Chiến tranh thếgiới thứ Hai. Đã có rất nhiều cuộc thảo luận về sự sụp đổ của chủ nghĩa Cộng sảnở Liên Xô và các nước Đông Âu. Hôm nay, điều quan trọng với chúng ta là nói vềcác bài học thất bại của Đức và Nhật Bản. Như mọi người đều biết, nước Đức phát xít cũng nhấn mạnh rất nhiều về vấn đề giáo dục cho dân chúng, đặc biệt là cho thế hệ trẻ. Đảng và Chính phủ quốc xã đã tổ chức và xây dựng rất nhiều thểchế tuyên truyền giáo dục, ví như Cơ quan hướng dẫn tuyên truyền quốc gia, BộGiáo dục và tuyên truyền quốc gia, Cục thanh tra nghiên cứu dư luận thế giới và giáo dục, và Cơ quan thông tin, tất cả đều nhằm gieo vào tâm trí của dân chúngĐức, từ học sinh các lớp tiểu học đến các trường đại học, là dân tộc Đức là chủng tộc thượng đẳng, và thuyết phục dân chúng rằng sứ mệnh lịch sử của chủng tộc Ariăng(Arian) là trở thành chủ nhân thế giới và thống trị toàn thế giới. Khiđó, nhân dân Đức thống nhất chặt chẽ hơn nhiều so với chúng ta hiện nay. Tuy vậy, nước Đức đã bị thất bại nhục nhã cùng với nước Nhật Bản đồng minh. Vì sao vậy? Chúng ta đã đi tới một số kết luận tại các hội nghị nghiên cứu của BộChính trị để nghiên cứu về các quy luật quyết định sự thăng trầm của các cường quốc lớn, và tìm cách phân tích sự phát triển nhanh chóng của Đức và Nhật Bản. Khi đó, chúng ra đã quyết định xây dựng mô hình đất nước dựa theo mô hình nướcĐức, song chúng ta quyết không lặp lại các sai lầm mà người Đức đã mắc phải. Xin nêu ra những nguyên nhân cơ bản dẫn tới thất bại của họ: Thứ nhất, họcó quá nhiều kẻ thù cùng một lúc, bởi họ đã không tuân theo nguyên tắc là chỉtiêu diệt kẻ thù ở một thời điểm nhất định; Thứ hai, họ quá hăng hái, thiếu sựkiên nhẫn và bền gan, những phẩm chất đòi hỏi phải có để thực hiện những sựnghiệp vĩ đại; Thứ ba, khi tới thời điểm đòi hỏi phải tỏ ra tàn bạo thì họ lại tỏ ra quá mềm yếu, do vậy đã để lại những nguy cơ bộc lộ về sau này. Giảdụ khi đó, Đức và Nhật có thể làm cho Mỹ đứng trung lập và tiến hành chiến tranh từng bước đối với Liên Xô. Nếu thực hiện chiến lược đó, tranh thủ thời gian đẩy nhanh các nghiên cứu và thành công trong việc làm chủ công nghệ hạt nhân và tên lửa, và sử dụng các vũ khí đó bất ngờ tấn công Mỹ và Liên Xô, thì khi đó Mỹ và Liên Xô đã không thể chống lại họ và buộc phải đầu hàng. Đặc biệt là Nhật Bản đã phạm phải sai lầm khi tiến hành cuộc tấn công bất ngờ vào Trân Châu Cảng. Cuộc tấn công này không nhằm vào các phần có tầm quan trọng sống còn đối với nước Mỹ. Thay vì điều đó, cuộc tấn công này lôi kéo nước Mỹ tham gia chiến tranh, tham gia lực lượng những nước đào huyệt chôn vùi hai nhà nước phát xít Đức và Nhật Bản. Tất nhiên, nếu họ không phạm 3 sai lầm nói trên và giành chiến thắng, thì lịch sử thế giới đã được viết theo hướng khác hẳn. Trong trường hợp đó, Trung Quốc sẽkhông nằm trong tay chúng ta. Nhật Bản có thể chuyển thủ đô của họ tới Trung Quốc và thống trị toàn bộ đất nước Trung Quốc. Sau đó, Trung Quốc và toàn bộ châu Á dưới sự chỉ huy của Nhật Bản với toàn bộ sự thông minh của Phương Đông sẽ chinh phục phương Tây do Đức lãnh đạo và thống nhất toàn thế giới. Người Trung Hoa có là chủng tộc thượng đẳng Như vậy, những nguyên nhân cơ bản dẫn tới thất bại của Đức và Nhật Bản là lịch sử không sắp xếp để họ trở thành những chủnhân của Trái Đất, vì tóm lại là họ không phải những chủng tộc ưu việt nhất. So sánh về hình thức bên ngoài, Trung Quốc ngày nay giống một cách đáng ngại với người Đức trước kia. Cả hai đều coi mình là những dân tộc siêu đẳng nhất; cả hai đều có lịch sử bị các cường quốc bên ngoài bóc lột và do vậy đều mang nặng sự hận thù; cả hai đều cảm thấy mình sống trong một không gian rất không phù hợp; cả hai đều giương cao ngọn cờ dân tộc và chủ nghĩa xã hội và gắn cho mình nhãn hiệu chủ nghĩa xã hội quốc gia; cả hai đều có một nhà nước, một đảng, một nhà lãnh đạo, và một học thuyết. Nhân dân Trung Quốc chúng ta thông minh hơn người Đức bởi xét về cơ bản, chúng ta là chủng tộc ưu việt hơn chủng tộc của họ.Đó là kết quả bởi việc chúng ta có lịch sử lâu đời hơn, đông dân hơn và đất đai rộng lớn hơn. Xét trên cơ sở này, tổ tiên của chúng ta để lại cho chúng ta hai di sản cốt yếu nhất, đó là chủ nghĩa vô thần và sự thống nhất vĩ đại. Đó chính là đức Khổng Tử, người đã sáng lập ra nền văn hoá Trung Quốc và để lại cho chúng ta những di sản này. Hai di sản nói trên xác định rằng chúng ta có khả năng sống còn cao hơn Phương Tây. Đó là lý do giải thích tại sao chủng tộc Trung Quốc thịnh vượng lâu dài như vậy. Chúng ta có sứ mệnh không được để bịchôn vùi cả trên Thiên đàng cũng như trên Trái đất, bất kể đó là những thảm họa do thiên nhiên, do con người gây ra hay thảm hoạ quốc gia và cho dù chúng nghiêm trọng tới mức nào. Đây là ưu thế của chúng ta. Ví dụ về phản ứngđối với chiến tranh chẳng hạn. Do cho tới nay nước Mỹ chưa hề nhìn thấy chiến tranh trên đất nước họ, nên một khi các kẻ thù vào đất Mỹ, họ có thể tiến tới tận thủ đô Oasinhtơn trước khi Quốc hội Mỹ kết thúc việc thoả luận và cho phép tổng thống Mỹ tuyên bố tình trạng chiến tranh. Tuy nhiên, đối với chúng ta, chúng ta sẽ không lãng phí thời gian vào những việc tầm thường như vậy. Đồng chí Đặng Tiểu Bình có lần đã nói: Lãnh đạo Đảng sẽ thông qua các quyết định một cách mau lẹ.Một khi các quyết định được thông qua, chúng sẽ được thực hiện ngay lập tức. Sẽkhông có việc lãng phí thời gian vào những việc tầm thường như ở các nước tư bản.Đó là ưu thế của chúng ta. Nguyên tắc tập trung dân chủ của Đảng Cộng sản Trung Quốc được xây dựng trên truyền thống và sự thống nhất vĩ đại. Mặc dù nước Đức phát xít cũng nhấn mạnh tới cơ chế tập trung ở mức cao khi ra các quyết định, song họ chỉ chú trọng tới quyền lực điều hành đất nước, nhưng lại coi thường cơ chế lãnh đạo tập thể ở cấp Trung ương. Bởi thế về sau này Hitle đã bị rất nhiều người phản bội, điều đó đã làm suy kiệt ghê gớm khả năng chiến tranh của Đức quốc xã. Có một nhận xét rất nổi tiếng trong một bộ phim về sức mạnh và quyền uy: Những kẻ thù thường gặp nhau trên một con đường nhỏ, chỉ có những kẻ dũng cảm mới chiến thắng. Dạng chiến đấu với tinh thần một mất một còn đã cho phép chúng ta dành được quyền lực tại Trung Quốc đại lục. Số phận lịch sử đã quyết định rằng Trung Quốc và Mỹ sẽkhông tránh khỏi đối đầu trên một con đường nhỏ và chiến đấu chống lại nhau! Mỹ,không giống như Nga và Nhật Bản, chưa bao giờ làm tổn thương Trung Quốc và cũng giúp Trung Quốc chống lại cuộc chiến đấu chống Nhật Bản. Tuy vậy, Mỹ tất yếu sẽlà trở ngại, trở ngại lớn nhất! Về lâu dài, quan hệ giữa Trung Quốc và Mỹ sẽ làđấu tranh một mất một còn. Có thời, một số người Mỹ tới thăm Trung Quốc và tìm cách thuyết phục chúng ta rằng mối quan hệ giữa Trung Quốc và Mỹ là một quan hệ phụ thuộc lẫn nhau. Đồng chí Đặng Tiểu Bình khi đó đã trả lời một cách lịch sự: Hãy về nói với chính phủ của các ngài rằng Trung Quốc và Mỹ không có mối quan hệ phụ thuộc và hiểu biết lẫn nhau như vậy. Rõ ràng là đồng chí Đặng Tiểu Bình đã quá lịch sự, đồng chí ấy có thể nói thẳng: Quan hệ giữa Trung Quốc và Mỹlà một trong các quan hệ đấu tranh một mất một còn. Tất nhiên, hiện giờkhông phải là thời gian thích hợp để phá vỡ quan hệ với Mỹ. Chính sách cải cách và mở cửa ra thế giới bên ngoài của chúng ta còn phải dựa vào tiền vốn và công nghệ của họ, chúng ta vẫn còn cần tới nước Mỹ. Do vậy, chúng ta cần phải nỗ lực tăng cường quan hệ của chúng ta với Mỹ, học tập nước Mỹ trên mọi lĩnh vực và sửdụng Mỹ làm tấm gương cho việc tái thiết đất nước. Quét sạch nước Mỹ Đểgiải quyết vấn đề nước Mỹ, chúng ta cần phải vượt lên trên những điều thông thường và hạn chế. Trong lịch sử, khi một nước đánh bại và chiếm đóng một nước khác, họkhông thể giết hết dân chúng của nước bị chinh phục một cách hiệu quả bằng gươm hoặc giáo dài, hay thậm chí bằng súng tiểu liên hoặc súng máy. Bởi vì không thểgiữ được vùng đất rộng lớn mà không duy trì người của mình trên vùng đất đó. Tuy nhiên, nếu chúng ta chinh phục nước Mỹ theo kiểu đó, chúng ta không thể đưa nhiều người Trung Quốc di cư tới Mỹ. Chỉ có thể sử dụng nhũng biện phápđặc biệt để quét sạch nước Mỹ và sau đó chúng ta mới có thể đưa nhân dân Trung Quốc tới đó. Đây là lựa chọn duy nhất đối với chúng ta. Đó không phải là vấn đềchúng ta muốn hay không muốn. Những biện pháp đặc biệt nào chúng ta có thể thực hiện để quét sạch nước Mỹ ? Những loại vũ khí thông thường như máy bay chiến đấu,đại bác, tên lửa hay tàu chiến không thể làm điều đó; các loại vũ khí huỷ diệt như vũ khí hạt nhân cũng không thể làm được như vậy. Chúng ta không ngu ngốc đến nỗi cùng tự huỷ diệt với Mỹ bằng cách sử dụng vũ khí hạt nhân, cho dù trên thực tế chúng ta vẫn tuyên bố giải quyết vấn đề Đài Loan bằng mọi giá. Chỉ có thể sử dụng loại vũ khí không huỷ diệt, nhưng có khả năng giết nhiều người chúng ta mới có thể giành lấy nước Mỹ cho chúng ta. Công nghệ sinh học hiện đạiđang phát triển nhanh chóng, và các loại vũ khí sinh học mới được phát minh nối tiếp nhau. Tất nhiên là chúng ta không để lãng phí thời gian; trong những năm qua chúng ta đã nắm được khả năng trở thành chủ nhân của các loại vũ khí này. Chúng ta có khả năng đạt được mục tiêu quét sạch nước Mỹ một cách hoàn toàn bất ngờ. Khi đồng chí Đặng Tiểu Bình còn sống, Ban chấp hành trung ương Đảng đã sáng suốt đưa ra quyết định đúng đắn là không phát triển các nhóm tàu sân bay và thay vào đó, tập trung phát triển các loại vũ khí có thể thủ tiêu hàng loạt dân chúng của nước thù địch. Xét về mặt nhân đạo, chúng ta cần phải cảnh báo cho dân chúng Mỹ và thuyết phục họ rời khỏi nước Mỹ và để lại vùng đất họ từng sinh sống trên đó cho người Trung Quốc. Hoặc là ít nhất họ phải rời khỏi một nửa nước Mỹ để nhường phần đất đó cho người Trung Quốc, bởi phát hiện ra nước Mỹ lầnđầu tiên chính là người Trung Quốc. Nhưng sẽ phải làm điều đó như thếnào? Nếu chiến lược đó không thực hiện được, thì khi đó chúng ta chỉ còn một lựa chọn duy nhất. Tức là sử dụng những biện pháp kiên quyết để Quét sạch nước Mỹvà giành lấy nước Mỹ cho chúng ta ngay lập tức. Thực tế lịch sử của chúng ta cho thấy chừng nào chúng ta thực hiện được điều đó, không có nước nào trên thếgiới có khả năng ngăn cản chúng ta. Hơn nữa, với một nước Mỹ với một tư cách thếgiới bị mất đi, thì tất cả các kẻ thù khác buộc phải đầu hàng chúng ta. Vũ khí sinh học là một loại vũ khí tàn ác chưa từng thấy, song nếu nước Mỹkhông chết thì Trung Quốc sẽ bị huỷ diệt. Nếu nhân dân Trung Quốc bị mắc kẹt trên diện tích đất hiện nay, thì sự sụp đổ hoàn toàn của xã hội Trung Quốc chắc chắn sẽ xảy ra. Theo cách tính mô hình hoá trên máy tính của tác giả Yellow Peril, hơn một nửa dân số Trung Quốc sẽ chết, và con số đó sẽ là hơn 800 triệu người! Ngay sau khi giải phóng, vùng đất màu vàng của chúng ta có khoảng 500 triệu dân, trong khi dân số chính thức hiện nay là hơn 1,3 tỉ người. Khả năng của vùng đất màu vàng này đã đạt tới mức giới hạn của nó. Một ngày nào đó người ta có thể biết điều đó xảy ra nhanh chóng như thế nào, sự sụp đổ lớn có thể xảy ra vào bất kỳ thời điểm nào và hơn một nửa dân số của chúng ta sẽ buộc phải ra đi. Chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng hai phương án. Nếu thành công trong việc sử dụng vũ khí sinh học bất ngờ tấn công nước Mỹ, chúng ta có thể giảm thiểu thiệt hại về người trong cuộc chiến tranh với Mỹ. Nếu trong trường hợp cuộc tấn công đó thất bại, và kích động một cuộc phản công bằng vũ khí hạt nhân từ nước Mỹ, Trung Quốc sẽ phải gánh chịu một thảm hoạ, trong đó hơn một nửa dân sốsẽ chết. Bởi vậy, chúng ta cần phải sẵn sàng với các hệ thống phòng không để bảo vệ các thành phố lớn và vừa của Trung Quốc./. Nguồn: http://vn.myblog.yahoo.com/phamvietdaonv

TẾ SỐNG QUAN THAM !

Văn tế sống quan tham Ngọc Châu Thứ sáu ngày 28 tháng 12 năm 2012 4:44 PM Hỡi ơi! Ba sáu tàn vàng Lẽ nào vứt bỏ. Dẫu bao năm ngang dọc, chốn triều đình danh nổi như phao; Vài đận tính sai cơ, tiếng quan tham mãi vang như mõ! Nhớ oai xưa Quê mẹ đất nghèo Dân cùng nước khổ Trải bao trận mạc, cấm vận triền miên Đói nghèo nhìn nhau, bữa cơm bữa củ. Bán quán, bơm xe, nắm than, bổ củi, tay vốn quen làm; Xế hộp, mô bai, khách sạn, nhà hàng, mắt chưa từng ngó. Thấy nước người đổi đời trong thập kỉ, lòng những mong chóng mọc vẩy rồng; Chịu nghèo hèn khốn khó mấy chục niên, bụng ao ước mau mang lốt hổ. Ngó thấy tiền Tây xanh tím đỏ, chỉ muốn vơ ngay Nhìn vào xe Mĩ phóng tít mù, ước tư bản đổ! Trước cảnh nước nhà hèn kém, chẳng lẽ ngồi đầu gối quá tai; Gió đông đà nhụt gió tây, thôi thì cũng rỡ rào mở cửa. Pu tủng* luật này lệ nọ, gan cùng mình dốc sức ngoáy trời (* Không hiểu - gốc tiếng Tàu) Mo phú* nợ cháu con lo, vốn nào cũng vơ vào đầy rổ. (* Cóc sợ - gốc tiếng Pháp) Cũng khen thay! Vốn chẳng dòng kinh bang tế thế, gốc từ vệ túm mà ra; Phẫu thuật da "tiến sĩ công nông", nhoáng cái tước cao đã bổ. Ngón kinh tế thị trường nào đợi tập rèn; Nghề định hướng kinh doanh kiệm thời gian ngó. Ngoài vỏ khoác rừng vàng biển bạc, thoải mái đào với bắt, khỏi bàn; Trong tay gom triệu sức lao công, lương chỉ góc tiền "đô", quá đủ! Đất đai cứ tha hồ bán đổi, cũng lôi vào khối nước Tây, Tàu. Ruộng vườn đền giá rẻ như bèo, khéo dỗ dân đà vui hớn hở. Ba chục năm đổi mới, may phùng thời thế, lướt tới ào ào, cũng gặt về vô khối thành công; Triệu dân nông thay đời, dù mếu dù tươi, cuốc cầy phăng phăng, khiến sản vật dần thêm béo bở. Tạo liên doanh, xây siêu thị, thổi phố phường ngày một phình to; Ủi sân gold, san chế xuất, kẹp đồng bãi hết phương nẩy nở. Chao ôi! Những tưởng vận đỏ đến hồi, cừu dê chuyến này hóa hổ; Nào hay dân đen khốn khổ, lươn trạch sao giống được rồng? Vốn tại máu tham ẩn trong tâm, thấy vàng đời nào chịu bỏ. Ngó sang Tiên Lãng, sú vẹt mấy dặm sầu giăng; Nhìn bãi Văn Giang, già trẻ hai hàng lệ nhỏ. Chẳng phải du côn, cao bồi Mĩ quốc, mà to gan chống lại lính triều đình; Vốn không phá nhà, cướp đất của ai, mà chịu còng tội tù cho đáng số! Ấy bởi! Trên sao dưới vậy, tâm xà đeo mặt từ bi; Quan đã mở đường, ắt nhũng nhiễu quân lệ bộ. Nhóm đại gia dựa hơi cấu kết, lợi ích chia phần; Mặc thảo dân nhà cửa tan hoang, xiêu mưa ngã gió. Rừng nguyên sinh bao nhiêu gỗ tốt, chia phần nhau tha hồ đốn, đổ tội tặc lâm; Mỏ hiếm quí ngồn ngộn bạc vàng, xúi họ hàng mặc sức đào, giấy gì chẳng có! Chúng dân cứ kêu ca oán thán, kêu chán rồi cũng đến thôi; Triều đình biết mà phải chịu thua, chứng cớ đâu đành tay bó. Vậy nhưng! Cứ tưởng trăm bề kín thế là cùng, lại thêm phên che rào chắn khắp nơi; Kính Chiếu yêu đà mỡ bôi đen bóng, Thiên Lí Nhỡn chắc nản lòng đành bỏ. Cho nên ngân khố cứ việc đem tiêu, quẳng vàng đổi về bấy nhiêu tầu nát; Thả sức tiền gian vung xây phủ đệ, rải bạc tạo đường mê lộ ngân kho. Kệ đau đớn bấy: bà già ngồi run rẩy, nóc chuồng trâu lũ lụt vây quanh; Mặc não nùng thay: trẻ chân đất đến trường, rét đại hàn phong phanh dúm dó. Thế rồi! Hội Diên Hồng đột ngột nổ ra, Khiến chúng dân xốn xao ngóng ngó. Binh tướng tham vẫn giữ sông Tô Lịch, võng lọng cụp nhưng còn khối ô dù; Lương đống thiện tuy lùa gió Hồng Hà, chưa đủ mạnh để khử mùi thối chó. Đấu mà trả nước non bớt nợ, danh thơm đồn sáu mươi tư tỉnh đều khen; Ngậm để giữ vẹn ghế nguyên ngai, mùi khắm ngấm ba đời cháu con còn đó. Dân mở miệng, được nói được nghe, trăm triệu người ủng hộ triều đình, trò tham nhũng lắm chuyện phanh phui; Dám vì dân, thiệt cũng vì dân, dầu cáo quan nhận trăm mét đất, đức thanh liêm tắt đèn vẫn tỏ. Khá khen người nhóm lửa, dù bếp ẩm, củi khô lẫn với củi tươi, kiên nhẫn quạt khói đều tay, dần dà lò sẽ rực hồng. Đáng ngợi đám thảo dân, chí đã đồng, gian tặc dù ẩn thật sâu, lò bỏng cũng cháy mặt lang, cáo già hết đường giả thỏ. Ôi thôi thôi! Trận địa mở toang; Chúng dân đều rõ Bạch tuộc kia rồi phải co vòi; Quan tham sẽ về vườn cắt cỏ. Thôi thì thế cũng là may; Còn hơn vô tù ngóng cổ. Dẫu xác còn ngất ngưởng, nhưng linh đã hết oai linh; Gọi là kết cỏ đền bù, hạ trướng nguyện đền ơn chủ Tàn vàng (mã) đủ ba sáu tàn vàng; Xế sịn (mã) nhập loại hàng nguyên thủ. Nổi lửa thật to; Hóa theo cho đủ; Mao đài vẩy cả chai; Át hết mùi cáo cú… Ô hô, ai tai! Đàn em tiễn cụ!!! NC