Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2009

10 người quyền lực hiện nay - 11/2009


Forbes hôm qua vừa công bố danh sách những người quyền lực nhất thế giới, bao gồm 67 gương mặt là lãnh đạo quốc gia, tài phiệt, các nhà hảo tâm và cả tội phạm.
Dưới đây là chân dung của 10 người đứng đầu.
Barack Obama, 48 tuổi, Tổng thống Mỹ, quốc gia có nền kinh tế lớn nhất thế giới, sở hữu kho hạt nhân với hơn 5.000 đầu đạn. Ông vừa được trao tặng giải Nobel Hòa bình.
Hồ Cẩm Đào, 66 tuổi, Chủ tịch nước kiêm Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc, quốc gia đông dân nhất thế giới đang vươn lên về cả sức mạnh kinh tế, quân sự và ảnh hưởng văn hóa. Trung Quốc được dự đoán sẽ thay thế Mỹ là nền kinh tế lớn nhất thế giới trong vòng 25 năm tới.
Vladimir Putin, 57 tuổi, Thủ tướng, cựu tổng thống Nga, người được coi là ngôi sao hành động, làm thay đổi bộ mặt của đất nước. Ông luôn luôn nhận được tỷ lệ ủng hộ rất cao của dân chúng - khoảng 74% trong suốt 10 năm qua - cao hơn cả mức dành cho vị tổng thống đương nhiệm Dmitry Medvedev.
Ben S. Bernanke, 55 tuổi, Chủ tịch Cục dự trữ liên bang Mỹ (Fed), người nắm giữ vị trí quan trọng chèo lái nền kinh tế Mỹ vượt qua cuộc suy thoái hiện nay.
Sergey Brin và Larry Page, 36 tuổi, cặp đôi sáng lập ra Google. Tổng tài sản của cả hai người là 30,6 tỷ USD.
Carlos Slim Helu, 69 tuổi, ông chủ tập đoàn viễn thông Telmex lớn nhất châu Mỹ Latinh. Ông là người giàu thứ ba thế giới, tài sản cá nhân tương đương với 2% GDP của Mexico.
Robert Mudoch, 78 tuổi, Chủ tịch tập đoàn News Corp. Đế chế truyền thông của ông bao gồm: tờ The Times, The Australian, The Wall Street Journal, New York Post, The Sun, hãng phim 20th Century Fox, nhà xuất bản HarperCollins, hãng truyền hình Fox, BSkyB, mạng xã hội My space.
Michael T. Duke, 59 tuổi, Chủ tịch kiêm giám đốc điều hành của tập đoàn bán lẻ lớn nhất thế giới Wal-Mart, doanh thu hàng năm là 401 tỷ USD, 2 triệu nhân viên, hệ thống 8.000 cửa hàng. Wal-Mart là đối tác thương mại lớn thứ 8 của Trung Quốc và là người sử dụng lao động khu vực tư nhân lớn nhất nước Mỹ.
Abdullah bin Abdul Aziz al Saud, 85 tuổi, vua của Ảrập Xêút, quốc gia có trữ lượng dầu mỏ lớn nhất thế giới. Công ty sản xuất dầu mỏ thuộc sở hữu nhà nước Saudi Aramco là công ty có lợi nhuận cao nhất thế giới với hơn 200 tỷ USD một năm, có trữ lượng 260 tỷ thùng dầu, chiếm 25% nguồn cung của hành tinh.
William Gates III, 54 tuổi, Chủ tịch tập đoàn Microsoft, hiện nay dành toàn bộ thời gian cho Quỹ Bill & Melinda Gates do ông sáng lập. Đây là quỹ từ thiện lớn nhất thế giới với số vốn 34 tỷ USD. Quỹ dành cho việc giảm nghèo, cải tiến giáo dục và chống các căn bệnh như sốt rét, lao và AIDS.

Nơi xa



Không đề (II)

Lưu Quang Vũ

Phố Hàng Buồm không còn một cánh buồm
Phố Hàng Lược chẳng còn ai bán lược
Phố Hàng Bạc những người thợ bạc
Đã chết cùng đêm hội ngày xưa
Chợ Mơ không còn mơ
Cửa Hà Khẩu đã trở thành phố xá
Qua Ngõ Trạm chẳng còn ai đổi ngựa
Đường Cựu Lâu lầu cũ cháy lâu rồi
Người ta uống bia hơi
Dưới tấm dù xanh đỏ
Phố Hàng Bài bán giầy da dép nhựa
Đông Bộ Đầu thành bến ô tô

Trên thềm rêu điện cũ những triều vua
Lũ trẻ lấm lem đùa nghịch
Bao quyền uy chót vót
Nay đã thành đất bụi lãng quên
Tiếng nấc Nguyễn Du giọt lệ Xuân Hưng
Những câu thơ buồn khổ yêu thưng
Ngày ấy chẳng ai cần
Bây giờ ta nhớ mãi
Ngọn gió của ngàn đời
Chiều nay ùa trở lại

Nơi xa
Một con tàu xuyên bóng tối
Đi về miền núi đá vôi
Một vùng nước trắng xa xôi
Một nhà ga cô quạnh
Một người đàn bà ướt lạnh
Đứng chờ anh.

Mùa thu ấy


Mùa thu ấy vẫn còn nguyên ở đó

Lưu Quang Vũ

Ta sẽ qua bao năm tháng rộng dài
Mùa thu đó vẫn còn nguyên ở đó
Sẽ đến lúc em không còn e sợ
Trước những gì sẽ tới trước tình anh
Ta sẽ qua bao cánh cửa nhọc nhằn
Qua lửa ấm của những mùa đông lạnh
Qua gió ngợp của những bờ sông nắng
Qua sóng bồi cát lở của buồn vui
Cát vô biên che phủ dấu chân người
Thành phố mới chắc ta không kịp tới
Trang giấy hết vầng trăng vừa khép lại
Hết nhà ga chỉ còn có con tàu
Mưa trên sông tóc trắng ở trên đầu
Anh sống hết bài thơ anh đã viết
Em thương ơi khi đó em hiết hết
Điều anh không biết nói hôm nay
Ta ngoảnh đầu nhìn lại tháng năm dài
Mùa thu ấy vẫn còn nguyên ở đó.

Nói với mình và các bạn




Nói với mình và các bạn

Lưu Quang Vũ

1
Chúng ta tụm năm tụm ba
Họp hành giễu nhau uống trà đọc thơ đi thực tế
Ta viết những suy tư ngây ngô vờ là trí tuệ
Những câu nhạt phèo chiếu lệ
Những lời nhàm tai ai cũng quen rồi
Mọi người quanh ta mang nỗi khổ cằn vai
Ngược đất nước tai ương xé rách
Ta viết mãi những điều vô ích
Vô duyên sao ta cứ nhoẻn miệng cười
Như phường bát âm thánh thót
Mong cuộc đời xuôi tai

Tôi không muốn viết những lời như thế
Tôi không thể viết những lời như thế
Chẳng muốn ai vui lòng khi đọc thơ tôi
Tôi viết những bài thơ chống lại chính tôi
Chống lại bóng đen trì trệ của đời
Chống lại những bài thơ tôi đã viết cùng những ai ưa thích nó
Làm sao đọc thơ tôi anh giận dữ băn khoăn xấu hổ
Cãi lại tôi hay ghét tôi đi nữa
Nhưng anh thôi hờ hững sống bình yên
Tôi xé đi vòng hoa giầy bức màn sương
Những niềm vui dại khờ những nỗi buồn yếu đuối
Cuộc sống còn dở dang
Cần đóng góp không cần ngồi ca ngợi

2
Thơ không phải là chứng minh
Không phải hào quang phản chiếu của tấm gương
Thơ là bó đuốc đốt thiêu là bàn tay thắp lửa
Thơ sinh sự với cuộc đời không cho ai dừng bước cả
Càng thương yêu càng không vừa ý với mọi điều
Đã qua cái thời nhà thơ nhìn đời bằng con mắt trong veo
Con mắt xanh non ngỡ ngàng như mắt trẻ
Hát cái lá mùa xuân ca lời chim son sẻ
Thơ tươi mát cuộc đời và an ủi lòng ta
Nhưng đến nay tất cả đã vỡ ra
Giữa tàn bạo hư vô giữa đấu tranh khốc liệt
Thơ phải dạy ta nhìn bằng con mắt thật
Đập vào ngực ta không cho ta cúi mặt
Không cho ta lảng tránh
Đập cửa mọi nhà
Đứng ở mọi ngã ba
Không hát ta say mà lay ta thức
Dù ngày mai đời có trăm lần đẹp
Thơ vẫn gọi mọi người vươn đến tưng lai

3
Ta đã làm gì như lũ viết thuê
Chạy theo những biển hàng ngắn ngủi
Những khuôn phép những trang in những hư danh một buổi
Ta nịnh người để người lại khinh ta
Sớm già cỗi cố quên đi phẩm cách
Muốn yên thân ta trở thành hèn nhát
Nhân dân có cần thơ của ta đâu
Các bạn tôi hiền lành trong sạch
Là bạn nhau thôi chắc là bạn tốt
Nhưng bạn ơi ta là những nhà thơ
Lòng tốt ở đây chẳng đáng một xu
Càng có tài tội lọc lừa càng nặng
Để yên ổn lưng tâm ta tìm đến nhau thở than bực dọc
Rồi lại về cần cù ngồi viết nhảm
Ta an ủi mình đang thời buổi khó khăn
Nhưng nào có thời buổi nào không khó
Và nếu dễ cần gì thơ ta nữa
Nhân dân quá hiền nhân dân chưa xé bỏ
Những ngọt ngào hoa cỏ của ta
Những nụ cười ngộ nghĩnh của ta
Những trầm tư về thế kỷ của ta
Lắm kiểu nói mà giống nhau đến thế
Nịnh đời dễ chửi đời cũng dễ
Chỉ dựng xây đời là khó khăn thôi

Đừng hiểu sai lòng tôi
Làm việc cô đơn thật là quá sức
Sau những lúc bông phèng bên các bạn
Tôi càng thêm buồn chán đến rùng mình
Đã quá nhiều người làm tôi thất vọng
Tôi chỉ còn các bạn nữa thôi
Hạnh phúc của tôi là được các bạn mến yêu
Là được mến yêu và tin các bạn
Thế hệ mình cần những người dũng cảm
Dũng cảm yêu thương dũng cảm căm thù
Ta đã hẹn cùng nhau đi tới đích
Nay rất buồn nếu phải chia xa

Nước lũ qua sẽ còn lại phù sa
Những tình yêu những ước vọng thiết tha
Dẫu bay đi không một lời đáp lại
Dẫu trơ trọi trong lạnh lùng bóng tối
Dẫu đường dài xa ngái
Đừng phút nào mệt mỏi thơ ta ơi.

1970

Đến phòng em chiều thu



Đến phòng em chiều thu

Lưu Quang Vũ

Người con giai đến phòng em chiều thu
Mặc áo mưa lính rách rưới
Hắn buồn và nói huyên thuyên
Người con giai đi tìm em mười năm
Hắn từ mặt trận trở về
Từ quán rượu từ phố đông huyên náo
Từ những câu thơ tuyệt vọng trở về
Bị lừa dối, bị lăng nhục
Rách rưới, bơ phờ, cô độc
Hắn ngồi trước mặt em

Bây giờ sắp hết năm
Đường vào ô lem luốc bụi than
Những mái nhà xám đen
Những người đẩy xe gầy guộc
Tiếng chim tring veo trên đỉnh thông chiều
Anh muốn nói những lời thầm kín
Như men trắng lên màu trong lòng nung
Những đường nét hiện hình
Phút hồi hộp lạ lùng
Chỉ riêng lửa biết
Phút khát vọng thành màu trên khung vải
Phút tình yêu đậu cánh xuống trang thơ
Điều anh không nói ra
Riêng lòng em hiểu biết.

Em bảo cuộc đời này thảm hại lắm xấu xa lắm
Tất cả đều buồn cười vô nghĩa lý
Mà khổ sở mà chết người
Nhưng em ơi đâu đã là tuyệt vọng
Nếu mọi người tốt đều lặng im
Giữ riêng bàn tay sạch
Ai là người đi dọn bùn rác
Ai là người gieo hạt
Cho ban mãi tươi lành?
Người con giai nói với em
Hắn không phải là tấm hình trong sách
Hắn chỉ là dẫy phố nghèo lấm đất
Không giấu che sự thật của lòng mình
Chỉ là bờ đê nhiều khói và than
Là con thuyền
Luôn luôn kiếm tìm luôn luôn từ bỏ
Với cuộc đời thường em còn bao mối dây gắn bó
Em đi được với hắn không ?

NHÀ NHỎ



Nhà chật

Lưu Quang Vũ

Nhà chỉ mấy thước vuông sách vở xếp cạnh nồi
Nếu nằm mơ em quờ tay là chạm vào thùng gạo
Ô tường nhỏ treo tranh và phơi áo
Ta chỉ có mấy thước vuông cho hạnh phúc của mình

Nhà chật như khoang thuyền hẹp nhỏ giữa sông
Vừa căng buồm để đi vừa nấu cơm để sống
Phải bỏ hết những gì không cần thiết
Ta chỉ có mấy thước vuông cho hành lý của mình

Khoảng không gian của anh và em
Khi buồn bã em không thể quay mặt đi nơi khác
Anh không giấu em một nghĩ lo nào được
Ta chỉ có mấy thước vuông để cùng khổ cùng vui

Anh ngẩng lên là ở cạnh em rồi
Bạn thuyền ơi ngoài kia chiều lộng gió
Bên cửa sổ của gian phòng nhỏ
Mắt em xanh thăm thẳm những chân trời.

Suy tưởng



Suy tưởng

Lưu Quang Vũ


Xưa anh như lá thư không địa chỉ
Con tàu không lửa than con thuyền cũ không buồm
Anh nghĩ quá nhiều về những khoảng vô biên
Những đảo lạ trong khói mờ ẩn hiện
Nay anh chỉ tin
Những nhành cây trong tầm hái của con người
Những nguồn suối có thể cho nước uống
Những mảnh ruộng có thể sinh quả ngọt
Những ngôi nhà sống được ở bên trong

Xưa anh thích những lời nói đẹp
Nay anh thích những lời nói đúng
Anh hiểu lại từ đầu những chân lý giản đơn
Con người cần đến nhau con sông về biển rộng
Muốn gặt hái phải tự mình gieo hạt
Không làm người thua cuộc ở trong đời

Xưa anh tưởng chỉ cần can đảm
Nay anh hiểu phải làm người chiến thắng
Anh không tin kẻ buồn nản cô đơn
Anh đã chán những anh hùng thất bại

Trước anh tự hào thấy mình chẳng giống ai
Nay anh vững tâm thấy mình với mọi người
Chung nỗi khổ niềm vui chung ước vọng

Hôm qua đời anh chẳng có ích cho ai
Như cái vỏ diêm ướt lạnh giữa trời
Anh đo niềm vui bằng những gì anh nhận được
Nay bằng những gì anh mang cho người khác
Chẳng khoanh tay chờ đợi ở ngày mai
Anh nhập vào hơi thở lớn hôm nay
Anh có lại niềm vui và sức lực
Nhờ em cho em đời sống của anh ơi.

1978

CHIỀU CHUYỂN GIÓ


Chiều chuyển gió

Lưu Quang Vũ

Chân bước vội em về từ phố rộng
Mang mùa hè xanh biếc trên vai
Chiều mênh mông gió lớn thổi từ trời
Em bỏ nón, tóc lòa xòa trên má.

Ngày thường nhật, chẳng có gì lạ cả
Sao suốt chiều anh cứ đợi mong em
Anh hồi hộp vào ra, anh xếp sách dọn bàn
Và gió cứ đập hoài ngòai cửa sổ

Chỉ gió chuyển chứ có gì khác lạ
Hè sắp qua, thu sắp trắng bên trời
Sống bên em thấm thoát tháng năm trôi
Lòng sao vẫn ngỡ ngàng như mới gặp

Anh nghe tiếng những vòm cây gió động
Lá chập chờn muôn chấm nắng rung rinh
Nắng tan ra như hơi thở vô hình
Hơi thở lớn ào ào trên phố xá

Những mái nhà trập trùng như biển cả
Sự kỳ diệu của trời đất mông mênh
Sự kỳ diệu của tia nắng mong manh
Sự kỳ diệu của cuộc đời mạnh mẽ

Vừa bí ẩn vừa rõ ràng đến thế
Không cho ai được sống nửa vời
Có em, anh hiểu lại cuộc đời
Có em, anh bắt đầu tất cả

Bắt đầu con đường, bắt đầu nhịp thở
Mùa hạ đầu tiên, ngọn gió đầu tiên
Muốn trao em gương mặt đến tâm hồn
Đều trong trắng, tràn đầy, thuần khiết nhất

Niềm vui sống như dòng sông mãnh liệt
Mỗi sớm mai một cảng mới để lên đường
Đất đai thành xứ lạ lúc trăng lên
Còn bao chân trời mình chưa tới được

Bao hy vọng, khổ đau, nụ cười, nước mắt
Mỗi con đường lại có những ngã ba
Dẫn đến vô biên bao chuyện bất ngờ
Bao bài hát mình chưa nghe kịp

Trang giấy rộng ngòi bút đưa gấp gấp
Quyển sách hay cuống quýt lật trên tay
Muốn đọc hết trang kia, sợ bỏ sót trang này
Anh là kẻ suốt đời tất bật

Suốt đời vội đi, suốt đời nóng ruột
Em tới nơi mùa đã gặt xong rồi,
Nhưng cốc rượu đầy uống mãi chẳng hề vơi
Sau mùa hạ đến mùa thu lá đỏ

Sau mùa cúc lại mùa hoa vạn thọ
Sau cửa gương là đôi mắt thương yêu
Ôi vai em mềm ấm biết bao nhiêu
Em ngoảnh lại nhìn buổi chiều lộng gió

Tim anh đập như quả chuông bé nhỏ
Dưới hồi chuông vô tận của trời xanh.

GIÃ TỪ



(Bài thơ của Lưu Quang Vũ viết chia tay Tố Uyên - người vợ đầu tiên)

Thôi nhé em đi
Như một cánh chim bay mất
Phòng anh chẳng có gì ăn được
Chim bay về với những mái nhà vui

Nghĩa gì đâu kỉ niệm tháng năm dài
Lời thương mến nghĩ lại thành chua chát
Lòng ta cạn hay tại đời quá hẹp
Nghĩ cho cùng nào dám trách chi em

Tháng ngày qua đâu thể dễ nguôi quên
Em lạc đến đời anh tia nắng rọi
Anh thuở ấy lòng thơm trang giấy mới
Mối tình đầu tóc dại thuở 15

Anh làm sao quên được những con đườngg
lá vàng rơi trên cỏ
Nhớ vai em chập chờn hoa gạo đỏ
Nhớ vầng trăng xẻ nửa lúc chia đôi
Nhớ lời yêu trong những lá thư dài
sao em muốn anh quên nhanh chóng thế
Anh cũng lạ cho mình se cát bể
Lấp đời anh vào với cánh buồm em
Anh giặt áo cho em, anh dọn bếp sửa buồng
Anh cứ nghĩ thương nhau là tất cả
Nhưng khi em cười, anh chẳng thể vui

hai ta đi không một ngả đường dài
Không chung khổ đau, không cùng nhịp thở
Những gì em cần anh chẳng có
Em không màng cơn gió mát anh trao
Chiếc cốc tan không thể khác đâu em
Anh nào muốn nói những lời độc ác
Như dao cắt lòng anh, như giấy nát
Phố ngoài kia ngột ngạt những toa tàu
Tiếng bán mua, tiếng cãi chửi ồn ào
Những đường phố tối đen, những mặt người bụi bẩn

Cảnh chim vàng lạc đến đỉnh rừng hoang
Nay trở về với cỏ mềm hoa ngọt
Thật ra mà nói, hay chẳng có gì để nói?
Giã từ

1972

MÂY TRẮNG


LƯU QUANG VŨ

Những ngọn lửa vô hình chưa kịp có tên
Dòng nhựa trong cây, mùa xuân trong dòng nhựa
Cơn gió ẩn sau buồm, chân trời sau biển cả
Những nhịp cầu
Nối hạt cát với ngôi sao
Bánh ăn và giấc mộng
Đưa tôi tới những bến bờ chưa tới được
Vượt khỏi mình, tôi nhập với trăm phương.

Nói lời riêng mà thấu triệu tâm hồn
Sau đêm tối, một ban mai mới mẻ
Dẫu ngắn ngủi bừng tia chớp loé
Đủ cho anh nhìn thấy mặt em rồi.

Trên mái nhà, cao vút rừng cây
Trên rừng cây, những đám mây xô giạt
Trên ngày tháng, trên cả niềm cay đắng
Thơ tôi là mây trắng của đời tôi.

Những dòng thơ thao thức khôn nguôi
Những dòng thơ người viết cho người
Trên bãi bể thời gian, tôi viết tiếp
Những dòng thơ như móng tay day dứt
Trên vỏ dưa xanh thắm của mùa hè
Cho kẻ xa nhà mái lá chở che
Cho ngưng lại nhịp đồng hồ quên lãng
Sợi dây mỏng nối liền ta với bạn
Và ban mai trong mắt những con gà...

HOA TIGÔN


HOA TIGÔN

Lưu Quang Vũ


(Tặng Giang)
Nhà văn xưa tôi yêu mến mê say
Nay già lão được chính quyền sủng ái
Lưng còng xuống quên cả lời mình nói
Phản bội những điều trong cuốn sách thiêng liêng
Bác tôi chỉ huy trinh sát trung đoàn
Người anh hùng tuổi thơ tôi thán phục
Nay thủ trưởng một văn phòng lớn
Suốt ngày lau xe đạp chữa đèn pin
Cô bé tôi yêu giờ đã lấy chồng
Béo tốt càu nhàu tẻ nhạt
Thằng bạn nhỏ cùng vui đùa thưở trước
Cụt hai chân từ mặt trận lê về
Chỉ lũ chim xưa vẫn đập cánh bên hè
Hoa tigôn đẫm nước
Hoa tigôn của TTKH
Bài thơ thời đi học nhớ không em
Bài thơ đắng cay tuy điệu mà buồn
Nay đọc lại chẳng còn rơi nước mắt
Hoa tigôn như trái tim vỡ nát
Chết âm thầm dưới những bước chân quen.

CHÂN TÌNH


DÂNG TặNG

Diệp Minh Tuyền

Anh chẳng có ngai vàng để tặng em
Chẳng có đất đai, đền đài, dinh thự
Chẳng tiền tài và danh vọng hão
Chỉ có tấm thân gầy và tim đập cuồng si

Anh đã gieo trồng cật lực năm mươi năm
Và hôm nay đến ngày ra quả
Dẫu quả chua nhiều hơn quả ngọt
Quả vẫn là quả của lòng anh

Dẫu có lần tặng em những quả xanh
Lòng tiếc nuối quả sao lâu chín
Mong một rạng đông hồng thức dậy
Ngọt ngào mùi hương trái ngọt trĩu cành

Giờ lang thang đi giữa đời thường
Làm " thằng ngốc" nghêu ngao anh hát
Chỉ có cây đàn đứt dây và bài thơ tình nhàu nát
Nếu chẳng bị chối từ anh sẽ dâng tặng đời em.

7/12/1992.

TRĂNG VẪN ĐẤY ! EM XA QUÁ !


Hai nửa vầng trăng
Hoàng Hữu

Tình cờ anh gặp lại vầng trăng
Một nửa vầng trăng thôi, một nửa
Trăng vẫn đấy mà em xa quá
Nơi cuối trời em có ngóng trăng lên?

Nắng tắt đã lâu rồi, trăng thức dậy dịu êm
Trăng đầu tháng có lần em ví
Chữ D hoa như vầng trăng xẻ nửa,
Tên anh như nửa trăng mờ tỏ
Ai bỏ quên lặng lẽ sáng lên trời.

Ơi vầng trăng theo con nước đầy vơi
Trăng say đắm dào trên cỏ ướt
Trăng đầu tháng như đời anh chẳng thể nào khác được
Trăng cuối tháng như đời anh hao khuyết
em đã khóc
Trăng từng giọt tan vào anh mặn chát

Em đã khóc
Nhưng làm sao tới được
Bến bờ anh tim dội sóng không cùng
Đến bây giờ trăng vẫn cứ còn xanh

Cứ một nửa, như đời anh, một nửa
nhưng trăng sẽ tròn đầy, trăng sẽ...

Trăng viên mãn cuối trời đêm đêm em có nhớ?
Mặt trăng từng khuất nửa ở trong nhau./.

TÔI SẼ LẠI NƠI TÔI HẰNG MƠ ƯỚC !


NHớ CON SÔNG QUÊ HƯƠNG

Tế Hanh

Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Tỏa nắng xuống lòng sông lấp loáng.
Chẳng biết nước có giữ ngày, giữ tháng
Giữ bao nhiêu kỉ niệm giữa dòng trôi?
Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi!
Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ
Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ
Sông của miền Nam nước Việt thân yêu
Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu
Khi mặt nước chập chờn con cá nhảy
Bạn bè tôi tụm năm tụm bảy
Bầy chim non bơi lội trên sông
Tôi giơ tay ôm nước vào lòng
Sông mở nước ôm tôi vào dạ
Chúng tôi lớn lên mỗi người mỗi ngả
Kẻ sớm khuya chài lưới bên sông
Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng
Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến
Nhưng lòng tôi như mưa nguồn, gió biển
Vẫn trở về lưu luyến bên sông
*
Tôi hôm nay sống trong lòng miền Bắc
Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc
Hai tiếng thiêng liêng, hai tiếng “miền Nam”
Tôi nhớ không nguôi ánh nắng màu vàng
Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc
Tôi nhớ cả những người không quen biết…
Có những trưa tôi đứng dưới hàng cây
Bỗng nghe dâng cả một nỗi tràn đầy
Hình ảnh con sông quê mát rượi
Lai láng chảy lòng tôi như suối tưới
Quê hương ơi! Lòng tôi cũng như sông
Tình Bắc Nam chung chảy một dòng
Không ghành thác nào ngăn cản được
Tôi sẽ lại nơi tôi hằng mơ ước
Tôi sẽ về sông nước của quê hương
Tôi sẽ về sông nước của tình thương…
(1956)